thơ NỖI NHỚ MÙA THU Con đường xưa màu lá đã trổ vàng Phải không em mùa thu nào đã sang Làn mây trôi tự tình nơi cuối phố Lá ngập ngừng vương gió nỗi miên man Không biết em có còn yêu mùa thu Những buổi sáng trời chớm lạnh sương mù Quán cà phê vắng người trên dốc núi Gió ngạt ngào buồn như những lời ru Chợt nhớ quá hạt mưa nào xa lạ Rơi ngẩn ngơ bên chiếc cốc u sầu Anh ngồi đó ánh mắt buồn sâu thẳm Tìm bây giờ mùa thu cũ về đâu Chiều ở đây với tận cùng nỗi nhớ Gió lạnh lùng em chợt đã thật xa Nỗi cô đơn nghe âm thầm buốt giá Thu xanh xao hồn thuở mới như là Khiếu Long
SẼ VỀ Mấy ai trẻ mãi lại không già? Ấy chính nàng trăng dáng tựa hoa Mờ ảo sông kia in bóng nguyệt Lung linh biển nọ ẩn gương nga Quê ta, sương phủ mờ che khuất Đất khách, mây tan tỏ hiện ra Ao ước mai này thăm chốn cũ Ngày về tuy thế hãy còn xa.
...Lúc này...hình như tình trạng chung...quán nào cũng ế ẩm quá chừng...chỉ cóa chủ và nhân viên thui...hok cóa khách...