Giận nhau chẳng muốn sang chơi Để cho cả dậu mồng tơi úa tàn chuyến đò lỡ nhịp sang ngang người đây ta đó đôi đàng cách xa
Muối đã mặn, ngàn năm còn mặn Gừng đã cay, muôn thủa còn cay Tình yêu ấy dù xa cánh bao ngày Vẫn trọn vẹn thuôc về ta tất cả..
Ai sinh ra 2 chư ước mơ để cho tôi phải thẩn thơ trăm điều. Ai sinh ra 2 chư tình yêu để cho tôi phải sơm chiều đắng cay Ai sinh ra 2 chư đắm say để cho tôi phải đổi thay lầm lỳ Ai sinh ra 2 chư biệt ly để cho tôi phải bước đi một mình
Phố nhỏ chiều nay vắng một người Mình ta lặng lẽ bước chơi vơi Nhìn mây trắng trải lòng nhung nhớ Ngắm lá vàng buông dạ rối bời Kỷ niệm chợt về giăng khắp chốn Niềm đau vội đến vọng muôn nơi Không em bỗng thấy lòng tê tái Nhạt thếch tâm hồn mặn đắng môi.
Về đây phố cũ cố tìm người Nhung nhớ đong đầy khó thể vơi Đang lúc em như hoa rũ lá Trong khi anh dạ rối tơi bời Đến nơi xóm vắng tìm muôn nẻo Xuống tới tỉnh thành kiếm khắp nơi Nhưng vẫn hoài công vì chẳng thấy Thương nàng giọt lệ thấm bờ môi
Thôi tim ạ...nín đi đừng khóc nữa Bởi tình yêu không chọn lựa được đâu Cũng như ai...tôi từng có nỗi đau Cũng mềm lòng vì những câu họ nói.
Đời người ngẫm tựa giấc chiêm bao Lúc đắng cay thay lúc ngọt ngào Kẻ khó mong mình vơi khắc khổ Người đau ước kiếp bớt lao đao Nhưng mây vạn thuở còn trôi nổi Với gió ngàn thu vẫn dạt dào Để mãi sầu dâng như ngọn sóng Đời người ngẫm tựa giấc chiêm bao.
Tình ta chưa thắm đã mau tàn Sum họp chưa tròn muốn rã tan Thái độ ngày qua làm quýnh quáng Tác phong hôm ấy khiến bàng hoàng Anh đâu trách móc mà em khóc Tớ chẳng rầy rà bậu thở than? Có phải vì "người xưa" trở lại Họ vừa tốt mã lại giàu sang?
Miệng nói ghét nhưng lòng vẫn nhớ Nói hết chờ nhưng dạ vẫn mong Nói hết thương nhưng vẫn giữ trong lòng Vẫn in đậm 1 bóng hình ai đấy...
Những lời tình tứ ấy đâu rồi Hay chỉ như là gió cuốn trôi…? Vạn dặm tơ trời khô giếng mắt Ngàn trùng sóng biển ướt vành môi Lối hương lửa ngỡ vừa thành khói Đường ái ân chừng đã hóa vôi Xa lắc bên dòng sông Dịch thủy Tiếng đêm về nhỏ nhẹ chia phôi…!
Ước mộng ngày xanh đã lỡ rồi Tình không giữ chặt để buông trôi Khi vừa quen biết nhờ con mắt Lúc đậm yêu thương nhớ cặp môi Tưởng bậu thủy chung lòng thiết thạch Nào ngờ dạ ấy bạc như vôi Đôi ta chẳng trọn duyên Mai-Trúc Có khác chi là trứng vỡ phôi
Sáng nay ra đứng bên khung cửa Lặng lẽ nhìn mưa, mưa cứ rơi. Mưa ơi thôi nhé đừng rơi nữa. Bởi lẽ hồn tôi ướt lắm rồi !!
Lòng thầm tự nhủ đã quên rồi Mà giọt đắng nào cứ mãi trôi Có phải vì đau sầu đẫm mắt Hay là bởi nhớ lệ tràn môi Tình kia cứ ngỡ sâu như biển Nghĩa ấy nào ngờ bạc tựa vôi Để mối duyên đầu tan bọt nước Cho đời lỡ dở mộng phai phôi.